Có vẻ như đó là một kịch bản quá đỗi quen thuộc của đội tuyển Việt Nam suốt 30 năm nay: Thi đấu tưng bừng trong hiệp 1, để rồi gãy ở hiệp 2, khi thể lực bị bào mòn.
Thầy trò HLV Park Hang Seo đã rơi vào trạng thái ấy, trong chuyến làm khách trên sân của Ả Rập Xê Út, để rồi chịu thất bại chung cuộc với tỷ số 1-3, dù sớm có bàn vượt lên dẫn trước ngay phút thứ 3 (Quang Hải, lại là anh).
Ở trận này, không chỉ thể lực (vốn đã mỏng và không đủ thời gian tích lũy) bị bào mòn, mà chúng ta còn phải thi đấu thiếu người từ phút thứ 54. Duy Mạnh dùng tay cản phá bóng trong khu vực cấm địa, ngay cả không cố ý, thì như thế vẫn là phạm luật. Penalty cộng với một thẻ vàng (thứ 2 cho Mạnh) là đúng luật. Nếu Mạnh chơi bóng bằng tay ở sát vạch cầu môn, tình huống ngăn cản bàn thắng, thì thậm chí còn là thẻ đỏ trực tiếp, kèm thêm quả phạt đền.
HLV Park Hang Seo không bàn về các quyết định của trọng tài ở trận này, bởi ông là một HLV chuyên nghiệp. Đến tình huống cản người trái phép của Quế Ngọc Hải, dẫn đến quả penalty thứ 2, là quá rõ ràng.
Các học trò của ông Park đã cảm thấy đuối sức, kể từ đầu hiệp thi đấu thứ 2. Trong bóng đá, đội bóng bị tấn công và thường xuyên phải chống đỡ, sẽ tiêu hao thể lực nhiều hơn. Đó là chưa kể yếu tố cơ địa, nền tảng. Các cú va thường là sẽ bào mòn thể lực lớn nhất. Và khi đuối, cầu thủ dễ mắc sai lầm nhất. Cái đầu muốn mà đôi chân lại không thể làm theo, là nghĩa như vậy.
Trong suốt chiều dài lịch sử các cuộc đối đầu ở tầm ĐTQG, chúng ta không bao giờ có thể so được với các nền bóng đá hàng đầu khu vực Tây Á hay Vịnh Ba Tư như Ả Rập Xê Út, Iran, Iraq và thậm chí cả UAE… Nó liên quan đến yếu tố thể trạng. Cố gắng lắm, cũng chỉ là một tám một mười. Cộng thêm chiến thuật chuẩn bị kỹ lưỡng và sự tỏa sáng cá nhân, giúp các ĐTQG Việt Nam dưới triều đại HLV Park Hang Seo từng có thành tích tốt khi đối đầu với họ. Rõ nhất là tại Asian Cup 2019.
Trận đấu với Ả Rập Xê Út, Quang Hải và Duy Mạnh là những người chơi hay nhất. Văn Thanh với Thành Chung cũng không tệ. Nhưng Mạnh đã phải rời sân khi trận đấu chưa qua 2/3 khoảng thời gian chính thức. Phần còn lại…
Khi chúng ta không thể đọ về sức, thì phải dùng mưu, tức là các ý tưởng về chiến thuật. Song, khi các ý tưởng cũng cạn, thì chỉ có thể trông chờ vào sự tỏa sáng cá nhân và vận may.
Và như đã nhắc ở trên, trong một trận đấu mà đối thủ duy trì sức ép liên tục, với hơn 20 cú dứt điểm cầu môn và một nửa trong số này đi trúng đích, thì sai số là điều sớm muộn. Cần phải nói thêm, Tấn Trường đã có một trận đấu xuất sắc, ngoại trừ 3 bàn thua là không thể cản phá. Nếu chấm điểm các cầu thủ Việt Nam ở trận này, Trường xứng đáng thang điểm tuyệt đối, thứ 2 là Duy Mạnh và thứ 3 mới đến Quang Hải.
Một HLV chuyên nghiệp sẽ không bàn tới các quyết định của trọng tài, khi trận đấu đã kết thúc. Bởi nó không những không thay đổi được kết quả trận đấu, mà ngược lại còn mất thời gian, thậm chí khiến kế hoạch chuẩn bị bước tiếp theo rơi vào bị động. Người hâm mộ tiếc nuối, nhưng họ đâu thể làm thay việc của ông Park?
Vấn đề cốt lõi đã được chỉ ra, vậy đội bóng cần thay đổi những gì ở trận kế tiếp với Australia, một đối thủ rất mạnh khác và thường xuyên góp mặt tại VCK World Cup? Chúng ta sẽ tiếp tục mất Duy Mạnh, không có Công Phượng; trong khi Phan Văn Đức vẫn mất hút. Kỳ vọng sẽ dồn lên vai Văn Toàn. Với Văn Toàn, Tiến Linh và Quang Hải, đấy chính là mũi đinh 3 có thể đem lại bàn thắng.
Toàn chơi lắt léo, tốc độ xuất phát và kỹ năng qua người tốt; Hải “con” thì khỏi phải bàn, đặc biệt là những cú sút xa một phát ăn ngay. Đây đồng thời là 2 cầu thủ có thể lùi sâu tham gia phòng ngự, nhờ sự cơ động. Có thể là 3-4-3, nhưng nhiều thời điểm đó là đội hình 9-1.
Trước khi bước vào các trận đấu Vòng loại thứ 3 FIFA World Cup 2022 tại bảng B, khu vực châu Á, nền bóng đá đã xác định đây sẽ là bản đề mô cho chiến dịch Vòng loại giải đấu này 4 năm sau. Bởi không thể bỏ qua các cơ hội đối đầu với các nền bóng đá mạnh nhất, bởi đây là những dịp tốt để biết đích xác năng lực của mình và cần làm những gì tiếp theo đặng tiến bộ. Vậy thì, phải mạnh dạn thử nghiệm.
Nhấc một vài cựu binh như Tấn Trường, Trọng Hoàng ra, để tạo cơ hội cho người trẻ hơn. Lứa của Văn Toàn, Văn Thanh, Quang Hải…, 4 năm sau sẽ là 28-29 tuổi, độ tuổi chín nhất sự nghiệp. Họ cần nhiều hơn cơ hội va đập như thế này.
Rất khó để tìm một chiến thắng trong tổng cộng quỹ 10 trận đấu ở bảng B, nhưng chúng ta có thể chắt chiu các cơ hội, khi được chơi trên sân nhà Mỹ Đình – pháo đài bất khả chiến bại từ hơn 3 năm qua. Muốn có một kết quả tốt, đội bóng không được phép nản, sau vài trận đấu không như ý muốn. Thầy trò ông Park đã chơi rất cố gắng rồi, ở trận thua Ả Rập Xê Út, nhưng đó chưa phải là kịch trần năng lực chinh phục của đội bóng.
Tiến lên nào các chàng trai của ông Park!
Theo TT&VH