Tết là lúc sum vầy, là lúc đoàn tụ, nhà nhà, người người, ai ai cũng nôn nao đến Tết để được về nhà cùng gia đình, tạm biệt một năm cũ với nhiều cảm xúc và chào mừng một năm mới tràn đầy hi vọng.

Thế nhưng không phải ai cũng có khả năng, cơ hội về với gia đình trong dịp lễ lớn như vậy. Xa quê, xa phương, công việc, tiền bạc,… rất rất nhiều lý do. Và tôi – một tân sinh viên xa nhà cũng đang lâm vào tình cảnh như này.

tetxanha

Tôi hiện đang là sinh viên năm nhất đại học. Đây cũng là năm đầu tiên tôi bước vào xã hội thực – một xã hội hoàn toàn khác xa với những bộ phim mà tôi vẫn hay xem; là năm đầu tiên tôi bắt đầu cuộc sống tự lập, tự lo cho bản thân, phải sống xa gia đình.

Cuộc sống sinh viên của tôi cũng không mấy thuận lợi, lí do có lẽ chính là nằm ở sự “cố chấp” của tôi. Tôi “cố chấp” theo học đại học ở thành phố cho bằng bạn bằng bè, cho thỏa niềm kiêu hãnh của tôi, và bỏ qua điều kiện gia đình.

Gia đình tôi không phải một gia đình khá giả, có điều kiện gì cả, chỉ là những người “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, sống cuộc sống khó khăn qua từng ngày với nhiều muộn phiền, lo âu. Nhưng đó là những âu lo của bố mẹ, còn tôi – một cô gái vô ưu, vô tư, với ước mơ đổi đời, đã “cố chấp” lên thành phố học đại học.

Thực tế là chi tiêu của thành phố đều khác xa khi ở làng quê nhỏ bé của tôi, chỉ một từ thôi – “đắt” – mọi thứ đối với tôi thật đắt đỏ, xa xỉ. Dù thực tế là vậy, nhưng với tình thương tôi của bố mẹ, và với sĩ diện của chính bản thân mình, đã khiến cuộc sống sinh viên của tôi gặp nhiều khó khăn.

Chỉ mới năm học đầu tiên mà tôi cứ ngỡ như đã trải qua mấy mùa lúa chín rồi, nào là khó khăn, nào là những ưu phiền chẳng bao giờ dứt. Vấn đề gây nhức nhối hàng đầu trong tôi, thì ngoài tiền bạc ra còn gì nữa đâu.

Bao nhiêu trợ cấp, bao nhiêu học bổng đối với gia đình tôi cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu. Và rồi mùa xuân năm nay lại đến – lại mang thêm nhiều hơn nữa những ưu phiền. Tiền đâu mà đủ cho tôi về nhà đây. Những đồng tiền ít ỏi còn lại, còn không đủ để tôi ăn uống cho trong một tuần nữa.

Khi trường thông báo nghỉ Tết, các bạn của tôi đều rất vui mừng, nhưng riêng tôi lại buồn rầu. Bởi Tết này là một cái Tết xa nhà đầu tiên của một tân sinh viên. Tôi không nỡ kể khổ với mẹ. Chỉ nói rằng Tết này bận học nên tôi sẽ không kịp về nhà.

Tôi ở thành phố một mình, làm chạy bàn tại một quán đồ nướng. Tết tới nên quán ăn cũng khá đông khách, tôi cũng kiếm được một khoản nho nhỏ cho chi tiêu ăn uống hằng ngày của mình.

Vào cái trời se se lạnh của đầu năm, hòa trong không khí nhộn nhịp đón Tết, mùi thịt nướng bay khắp xung quanh, ám vào chiếc áo len trên người tôi. Song song việc đi làm, tôi cũng tranh thủ học thêm, ngày cứ như vậy mà trôi qua.

Vào một ngày mùng 3 Tết, cũng như bao ngày trước, tôi thức dậy và đi đến quán ăn để làm việc. Nhưng hôm nay thời tiết có vẻ ấm áp hơn một chút. Sau khi hoàn thành xong công việc buổi sáng, lúc tôi chuẩn bị đi ăn trưa, thì quán lại có khách.

Đeo lại tạp dề vào người, đi ra bàn nhận order của khách. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, làm gì có khách nào ở đây. Chỉ có 1 cặp vợ chồng, họ rất thân thương đối với tôi. Lúc đó không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy tủi thân, mà bật khóc, ôm chầm lấy mẹ.

Mùi thịt nướng từ quần áo của tôi bám cả vào người mẹ. Bố mẹ dỗ dành mãi, tôi mới ngưng khóc. Hóa ra bố mẹ nhớ con, nên đã tự động bắt xe lên gặp tôi, hỏi qua bạn bè thì bố mẹ mới biết tôi đang làm thêm ở đây. Vừa xót, vừa thương, ai chẳng muốn con mình được những điều tốt nhất.

Tết thì ai chẳng muốn đông đủ, muốn ở cạnh nhau, đâu ai lại muốn xa cách. Thế nên khi thấy tôi không về, bố mẹ đã cùng nhau lên đây đón Tết với tôi. Bởi vì xa nhau cả năm, Tết đến mới có dịp để sum họp, sao lại bỏ lỡ một thời điểm quan trọng như vậy.

Tết chính là để bên nhau, gia đình chính là nơi yêu thương đong đầy. Cái Tết đầu tiên của một sinh viên xa nhà, nhiều cảm xúc như vậy đấy. Tôi luôn trân trọng và biết ơn tất cả.

– TP Long Xuyên, tỉnh An Giang